Nhớ lại thời kỳ đầu của truyền hình Việt Nam, nhiều người vẫn còn nhớ đến hình ảnh ăng ten tivi bằng sắt dài trên nóc nhà, với một vài chấu chỉa lên trời như cây xương rồng khô. Đây là một biểu tượng của sự khá giả trong những năm 1966, khi mà chiếc máy truyền hình Denon với màn hình 19 inches có giá gần 30.000 đồng, tương đương với một lượng vàng. Để có thể xem tivi, người dân phải sắm thêm máy tăng áp, hay còn gọi là ‘survolteur’, do điện áp trong nước thường không ổn định.
Việc trang bị thêm máy tăng áp này đồng nghĩa với việc sắm thêm một chiếc ăng ten chọc trời. Phải có đủ những trang thiết bị này thì mới có thể tận hưởng việc xem tivi. Một vài phép so sánh về giá cả đã cho thấy sự thay đổi lớn về giá trị sau này. Nếu 36.500 đồng có thể mua một chiếc xe Honda trong thời VNCH thì tới thời kỳ ‘cách mạng’, số tiền đó chỉ đủ để mua một tô phở Bắc.
Giai đoạn sau, khi vượt biên, người ta gọi một lượng vàng là ‘một cây.’ Dù có nghe nói như vậy nhưng thời điểm đó không dễ dàng để có thể sở hữu vàng. Tại thủ đô Sài Gòn xưa, buôn bán lớn nhỏ phần nhiều nằm trong tay người Hoa. Các bảng hiệu tiệm thường có đuôi chữ ‘Ký’ là biết ngay chủ tiệm là người Hoa. Một vài cửa hàng đặc trưng với các hoạt động dịch vụ đa dạng từ nước uống, thực phẩm cho tới thuốc Bắc hay thậm chí cả áo quan.
Về nghệ sĩ, có một điều đặc biệt mà nhiều người vẫn còn nhớ tới. Đó là bài học tình trường từ cái tên Kim, nhất là khi có thêm chữ ‘Cương’. Nghệ sĩ Kim Cương, một trong những cái tên nổi tiếng và cũng là tên của một tác phẩm văn học.
Tác giả cũng nhắc lại việc thành lập Nha Vô Tuyến Truyền Hình VN vào năm 1966 tại Trung tâm điện ảnh số 15 đường Thi Sách. Hồi đó, chưa có đài phát sóng mặt đất như bây giờ nên phải dùng ‘Flying Station’ – tức là dùng máy bay bay vòng vòng trên trời phát sóng xuống mặt đất. Hình ảnh và âm thanh không được rõ ràng, thường lúc rõ lúc mờ, lúc rung, lúc gợn sóng.
Những buổi chiều đi coi truyền hình công cộng ở hẻm đường Phan Thanh Giản, đối diện đất Thánh Tây (nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi), là một kỷ niệm khó quên. Dù chỉ coi ké nhưng không khí rất vui và hồi hộp. Lần đầu tiên được tiếp cận với công nghệ truyền hình và ngắm nhìn những hình ảnh trên màn hình.
Thời gian đầu, chương trình rất nghèo nàn nhưng cũng đủ để làm vui. Từ ca nhạc thiếu nhi Tuổi Xanh của cô Kiều Hạnh, nhạc kịch Hoàng Thi Thơ cho tới các chương trình văn hóa văn nghệ. Nhắc tới những bộ phim ảnh hưởng, nhất là ‘Combat’ do đài ABC của Mỹ chiếu, gồm 152 tập. Đó là hành trình của các nhân vật và cũng là kỷ niệm đáng nhớ của tuổi thơ.
Cuối cùng, những lời nhắc nhở về người thân đã khuất cùng với cảm giác hoài niệm không thể nào quên. Gắn liền với dòng đời và tất cả những xúc cảm người viết đã thể hiện qua bài viết.